tao đã chuẩn bị chuẩn bị rất nhiều thứ cho căn bệnh của tao....chuẩn bị cho sự đau đớn về thể xác lẫn tinh thần..chuẩn bị kĩ càng đến như vậy mà mỗi lần nó đến......
tao lại cảm thấy đau quá.......
tao đã muốn nghĩ rằng mình phải kiên cường lên......
thế mà những giọt nước mắt lăn trên má tao nó lại làm tao thôi ko nghĩ vậy nữa...........
tao chỉ muốn có một giấc ngủ thật bình yên mỗi đêm....
tao đã cố gắng như vậy........
cố gắng để giữa kái đêm lạnh lẽo tao không phải giật mình thon thót vì những nỗi đau dằng xé tao............
tao đã cố trong một khoảng thời gian ngắn có lẽ là 1 tuần...ít ra tao cũng đã ngủ ngon lành cho đến sáng..............
nhưng mà đời khốn nạn ko cho tao được ngủ yên.................
bắt tao phải dậy đi phải chống chọi tiếp đi.................
cơn đau này ko thể dứt được đâu !...............
mày phải tiếp tục thôi..........
tao lê đôi chân.................
trải thật dài...................
đôi chân bước đi ..........
tao không hề thấy mệt mỏi.............
vì trong đầu tao đang nghĩ khác...............
chắc là tao có thể đi vài cây số nữa vs những mớ suy nghĩ lung tung trong đầu tao........................
tao lại ước sao đời không tạo nên những hố sâu để tao cắm đầu vào đó...chết lịm 1 lúc....
mà cứ để tao phải giẫy zua. zdẫm đạp vs đời thế này.......
...........
không..............tao không thể làm thế nữa.......tao đang cố gắng để ko làm gì sai vs ngưòi ấy,vs kả tao,kả những người xung quanh tao những người tao đã làm tổn thương.......
vì tao đã quá tệ bạc vs tất kả mọi người trong một thời gian
......................................................
tao giấu diếm mọi thứ không muốn ai biết nhiều.....rồi ngta sẽ chửi vào mặt tao là kon ngu...
uh tao ngu.....tao và 1 người hiểu hoàn cảnh của tao sống trong hoàn cảnh như tao ''ngu''
.........không thể trải qua thì không thể hiểu được.....
nhưng mà kệ...ta0 vẫn phải sống..đi ngoài đường vãn phải ngẩng mặt nhìn đời....ta0 ddc kái sông ko bít sợ dư luận mặc mẹ chúng mày thích nói kon này thế này thế nọ kái lọ kái chai.
thích thì chúng mày cứ nói...ghen ăn tức ở à...giỏi thì bằng tao đi ...
hơ ....................................
ddkddkm đời chứ đã có lúc tao chợt nghĩ.......
tao đang làm gì thế này........
tao phải đứng dậy phải học hành tử tế.......phải có một công việc cho đàng hoàng
tao kòn phải lấy 1 ai đấy..tao kòn phải có gia đình.........
...........nhưng mà thôi ddm dừng ngay lại đi................
tao bắt đầu với kái gì chứ.........với tao thế là hết rồi...tao vẫn nuôi hy vọng thật đấy..nhưng mà....................
khôn ngoan không lại với giờimột ngày khác tao nghĩ tao sẽ yêu người mới.....
uhm người này được người này tốt..người này yêu tao đấy
nhưng tao biết phải yêu nhưng lào đây
yêu như một con giối chắc...
tao có mọi thứ trong đầu rồi........
xếp sắp nó lại cho phủ hợp thôi...........
như thế là giả tạo đấy.......................
tao không thể yêu thế được...tao thử rồi,mệt mỏi lắm,đáng sợ lắm........
kái tao sợ nhất khi yêu người tiếp theo đó là..............
cảm giác trước mắt tao là một hình ảnh mà trong đầu tao là một hình ảnh...
trước mắt tao là hiện thực mà quá khứ cứ ùa về...cứ lặp lại ,tao chẳng thấy có gì mới,tao quá mệt khi cứ phải diễn đi diễn lại một kiểu,hay kể đi kể lại một kâu chuyện,căn bản tính tao không hay đi kể........và nữa tao rất hay tò mò về quá khứ của người khác,và có lẽ khi tao tò mò về ngừoi ta người ta cũng sẽ tò mò vè tao...mà tao lại ko muốn kể nữa....mỗi lần kể tao lại đau lắm...nhưng tao ko thể giấu ngta...và thế là tao lại quyết định ko thêm 1 ai nữa nhé!
như vậy thà tao ôm nỗi cô đơn ôm lấy kái quá khứ đau thương dập nát..
kòn hơn tao yêu nữa mà tro0ng lòng kòn oan nghiệt hơn
..........tao không thể...........
tao sống quá nặng về tâm lí..tình cảm....
đấy là lí do tao ko thể yêu nữa...vậy nên đừng ai nói rằng trên thế giới này còn nhiều người tốt nữa nhé! tao không muốn nghe đâu....
......................................................
trong một thời gian ngắn...người cho tao lời khuyên khi tao kần,luôn ở bên cạnh tao khi tao buồn
từ đó về sau không baoh kòn muốn lắng nghe tao nói nữa....
ok thôi tao cũng hiểu..ở đời không ai cho không ai cái gì.....ko ai hy sinh không cho ai kái gì.........thế mà tao hờ hờ............
ai cho tao kái gì thì tao xin........
kòn tao ko baoh mở mồm ra đòi hỏi kái gì.......tính tao thế...đôi khi lòng tự trọng cũng cao lắm
.....vs vật chất tao luôn sòng phẳng vs tình cảm lại khác...có thể cho tao cho..ko thể cho ko cho.........tao dứt khoát !
.........nhưng vs những kái gì tao thực sự muốn thục sự thích nó.....vì nó thì tao vứt bỏ hết lòng tự trọng đeo đuổi nó cho tới khi nào tao có nó,không biết mệt mỏi dù đã sau bao nhiêu lần tao bị quật ngã..đó là những thứ tao thực sự muốn ấy....